Đi quanh quẩn trong vườn xưa tôi gặp
Nơi Mẹ ngồi thờ thẩn ngóng tin xa
Nơi em tôi bên gốc rơm đánh thẻ
Nơi phản kia tôi nằm đợi trăng qua
Cúi xuống lượm miếng mãnh sành lấm đất
Tôi như nghe tiếng thánh thót chào mào
Con cu gáy , con chích chòe nông nổi
Tiếng võng buồn theo nhịp điệu ca dao
Tôi xa Mẹ tháng năm dài lận đận
Nhớ cháy lòng con chèo bẻo xù lông
Hót lanh lảnh cho mùa xuân chạm ngõ
Thuở mười lăm ...
Ơi thơ ấu còn không ?
Chừ quê cũ có còn chăng tiếng gáy
Con gà tre
Gọi cha dậy đi cày...
Tôi tha thẩn những buổi chiều trốn học
Bắt tắc kè
Đuổi rắn mối, kỳ nhông ...
Tôi vẫn là tôi của bến cũ dòng sông
Dẫu chinh chiến , dẫu nhọc nhằn nghiệt ngã
Xa quê hương , xa hàng tre, mái rạ
Mưa bên này , có ướt nỗi niềm riêng ...
Rồi Mẹ đi...
Lòng trĩu nặng ưu phiền
Cho muối xát lòng con ngày xa xứ
Cỏ bông may hắt hiu vàng mộ chí
Con trở về ...hương khói quyện hồn đau
...Tôi vẫn là tôi dù dâu bể cuộc đời
Mùi rơm rạ thấm trong từng nỗi nhớ
Võ Ngọc Long ( PCT 1957-64 )
( ĐS PCT 2018 )