Em đã đến như dòng sông tươi mát
Cơn mưa rào mùa nắng hạ tháng Năm
Ánh bình minh của một sáng mùa đông
Vì sao sáng giữa ngàn sao lấp lánh
Em từ đó làm hồn tôi ngây ngất
Aó thiên thanh em đi lại sân trường
Trong hơi gió thoáng hương mùi Thạch Thảo
Tà aó bay mà tưởng cánh thiên thần
Trên sân trường, giờ sắp hàng vào lớp
Giữa đông người tôi chỉ thấy riêng em
Đứng bên này tôi nhìn em say đắm
Ở bên kia em nhìn laị thẹn thùng
Giờ tan học, cổng trường tôi đứng đợi
Bước chân em tôi lặng lẽ theo sau
Về nhà em con đường sao ngắn quá
Em khuất rồi tôi vẫn đứng nhìn theo
Những buổi chiều qua nhà em lặng lẽ
Bóng dáng em thấp thoáng ở trên hiên
Trên đường về nghe lòng mình rộn rã
Để hằng đêm xây dệt mộng thiên đường
Trong trang sách chỉ vài dòng ngắn ngủi
Đối với tôi là tất cả bài thơ
Bức thư tình đầu tiên không hẹn đến
Gió ngàn bay đâu có phải hững hờ
Và đó là tình yêu lần thứ nhất
Dành cho em với tất cả trái tim
Tôi đâu biết đường công danh dìu vợi
Có một ngày tôi sẽ đánh mất em
Ngày em đi, tôi ngồi bên quán lạ
Trời đổ mưa mây giăng kín đường về
Đọc tin em , đường hoa giăng ngập lối
Thế từ nay vĩnh viễn xa em rồi
Sáu mươi năm, dòng đời trôi xuôi ngược
Tuổi đã già, ngày tháng cũ còn đâu
Và đâu đây trong ký ức mơ hồ
Hình ảnh cũ hiện về như giấc mộng.
Thơ Tuấn Nguyễn