Chiều tan trường chúng mình đi học thêm
Anh lúc nào cũng đến lớp trước em
Để chọn được chỗ ngồi nơi gần nhất
Có thể nhìn em một nét nghiêng nghiêng
Hai bàn trước dành riêng bên con gái
Đến con trai anh ngồi ghế đầu tiên
Em vào lớp thoáng ngập ngừng , aí ngại
Lòng thẹn thùng cố giữ dáng tự nhiên
Anh không nói mà như em có biết,
Em trốn mắt anh, ánh nhìn tha thiết,
Em giả vờ chăm chú học hồi lâu,
Em cố tình không ngoảnh lại phía sau.
Một buổi nào hai đứa ngồi cạnh nhau.
Lòng rộn ràng anh chẳng hiểu vì đâu,
Trang vở đêm nay nhiều bóng sáng,
Hay trăng rằm ngoài cửa sổ đầy sao !
Để buổi đầu được nói chuyện với em,
Bài toán này em muốn hỏi gì thêm,
Anh lúng túng chứng minh phần định lý,
Bởi em yêu mãi bắt bí anh hoài .
Tan buổi học theo em một quảng xa,
Giữa phố đêm tà aó trắng thiết tha,
Em cúi mặt chừng như là bối rối,
Anh bâng quơ tựa một kẻ thật thà !
Đà Nẵng, 1971
Nguyễn Văn Cư
(“ ĐS Kỷ Niệm Trường Xưa, Santa Ana , Cali 2009 “ )