Giữ cho anh, em nhé, nụ cười hồn nhiên
trong giấc ngủ. Cho anh có hoài những ngày mưa
tháng nắng bên nhau. Cho anh nhìn em lòng vẫn
thấy nao nao. Lần gặp gỡ ngày nào trong sân trường
một chiều nhạt nắng.
Giữ cho anh làn môi ngoan nũng nịu. Không thoa
lớp son thơm, không vẽ nét bút chì. Cho anh nhớ
hoài căn gác nhỏ năm xưa. Em bé bỏng nụ hôn đầu
dâng hiến.
Giữ cho anh đôi bàn chân xinh xắn. Đã đi với anh
qua bao đoạn đường đời. Mưa nắng quê nhà một
thuở xa xôi. Mưa nắng đất người một đời thương khó...
Giữ giùm anh giọng nói em ngọt ngào như ca dao
mẹ. Dù cuộc sống nơi đây mình cứ phải học nói
tiếng nước người . Giữ giùm cho anh những câu hò ,
những bài hát, những điệu ru . Của một thuở nào mẹ
nuôi anh khôn lớn.
Giữ cho anh mái tóc nâu hung thả mềm trên gối.
Mái tóc vẫn đưa anh về những ngày tháng mới
quen. Những chiều Sài Gòn nắng mới rất trong . Anh
đi bên em hôn lên mãi mùi thơm trên tóc biếc...
Giữ cho anh màu nắng dấu yêu trên áo em rất trắng.
Cho trong tim anh còn một chốn đi về . Cho ngàn
năm giọt nước mắt xa quê vẫn chảy mãi trong tim
người viễn xứ...
Giữ cho anh, nhé em, nụ cười em dấu yêu một thuở.
Cho anh còn em – như anh còn một quê hương ...
Phương Anh
(“ Kỷ yếu Hội ngộ Liên trường Quảng Nam Đà Nẵng . Hải ngoại 2007 “ )